KỊCH BẢN: GIẢ CHỐNG TRUNG QUỐC, THỰC CHỐNG CHÍNH QUYỀN

LâmTrực@

Chả có gì lạ hết, tất cả đều nằm trong kịch bản. Chống Trung Quốc xâm lược chỉ là cái cớ, có cớ rồi thì chống chính quyền. 

Có sự kiện, có tiền đút đít, đến anh bán phở cũng biết đám rân trủ sẽ tụ tập và sản phẩm là kịch bản như này:

Bước 1: Xin phép.

Biết trước xin phép biểu tình sẽ không được, nhưng cứ xin, xin để có cái cớ chê trách chính quyền vô cảm, có cái cớ chê bai pháp luật, có cái cớ để tụ tập quay phim lên in tờ nét. Này nhé, tôi xin rồi đấy nha, tại anh không giải quyết nên tôi mới đi đấy nha. Tại anh hết chứ không phải tại tôi.

Biết trước sẽ bị ngăn chặn. Ô kê, mong cho điều đó sớm xảy ra. Càng thô bạo càng tốt. Nếu cần, cho đàn bà, trẻ em đi trước, mình đi sau chụp ảnh gửi ảnh Sàm, anh Diện cùng đám đề tử của anh Tương cà mắm muối là ô kê, lên mạng.

Bước  2: Tụ tập thị uy

Đã xin phép hẳn hoi, đơn từ đàng hoàng mà không trả lời, ta cứ tụ tập, cờ sao, băng rôn, biểu ngữ với nội dung chính đáng, chỉ chống Trung Quốc xâm lược, không chống chính quyền xem làm gì được?

Cản trở là chống lại dân, ha ha, kế này độc.

Bùi Hằng, Phương Bích đâu? À quên, hai cô đã giải quyết tiền nong xong chưa? Nhanh còn ra bờ hồ.

Anh này, anh kia, cô nọ nhớ chưa? công khai lên mạng, hẹn hò tử tế, nhập đoàn đi đầu, mồm càng to càng tốt, gào vào mặt nhân viên công quyền cho đến khi anh ta phát khùng lên, bọn anh chụp quay. Ô kê? 

Tiếp theo, chưa bị bắt thì phải dấn thân, cần thiết thì tự xé áo tụt quần, xé cờ và biểu ngữ, yên tâm đi, bọn anh sẽ quay. Nhớ lao vào thằng nào mặc quân phục ấy, ngã ra, giãy đành đạch, bọn anh cũng sẽ ghi. Nhớ chưa?

Còn các chú này, muốn lên báo, muốn trở thành hót boy không? rất dễ, chỉ cần 5 phút cả thế giới sẽ biết chú là ai. Cầm cờ, cầm loa và gào, nhớ là phải gào vào loa, phất cờ bạt mạng. Yên tâm, chú sẽ bị bắt cùng anh này, chị kia, khi bị hỏi nhớ ghi âm. Được chưa? Nếu được rồi thì cứ thế mà làm. 

À quên, cụ, cụ là hót gơn 82, cụ sẽ bay vè vè quanh Lộc Hà và gào như mọi khi, đảm bảo không có cao xạ nào bắn cụ đâu. Thế nhé.

Chắc chắn chỉ 10 phút sau đoàn giải tán. Các chú sẽ được thả cùng các chị nhà báo não nàng, và mấy dáo xư khả kính. Như thế là hoàn hảo. Có ý kiến gì không?

Bước 3: Xào bài

Các vị tiến xĩ, dáo xư hãy thể hiện tài năng đi, nhớ thêm vài điều luật nhé, từ hiến pháp đến Nghị định, từ quốc tế đến Việt Nam, không được quên Mỹ đâu đấy. À mà thêm tí chiết nữa cho nó hàn lâm. 

Làm xong gửi mấy anh loa phường chi sàm diện thụy. Nhớ chưa? Ô kê xong.

Bước 4: Kiện

Tất nhiên là kiện. Bước này quan trọng bởi mục đích đã thay đổi. Hãy quên Trung Quốc mà tập trung vào chính quyền.

5 vị tinh tú đâu, các vị là tinh tú của đất nước, các vị bị mất quyền làm người từ hôm biểu tình, mà quyền con người quan trọng lắm, vì thế các vị sẽ kiện.

Nhưng nghe kiện không hay, các vị nghĩ đi, kiện dưới hình thức nào cho nó oách một tí, cuốc tế một tí. À, bố cáo, tuyên bố? hay thông báo? Đúng rồi, thông báo cho toàn thiên hạ biết là các bác bị mất quyền làm người. Nhớ trích dẫn hiến chương liên hợp cuốc, điều 68, 69, 71, 73 về quyền con người.

Các vị thấy chưa, từ Trung Quốc đến chính quyền là như thế đấy. Đề nghị hoan hô. Giả chóng Trung Quốc, thực chống chính quyền.

—————-

Chính quyền biết không?

Biết hết, sâu này bọ kia chính quyền không lạ. Nhưng chờ đấy, chữa bệnh, diệt khuẩn phải đúng cách, có phác đồ hẳn hoi. Hơn ai hết, chính quyền biết khi nào có thể để vết thương tự lành, khi nào cần cồn i ốt, và khi nào cần cắt bỏ khối u.

Chỉ thương 5 vị tinh tú chường mặt ra mà bố cáo. 

Thảm thương cho kiểu rân chủ bại não (lời anh Phet).

————————-

Bonnus:

Rân Trủ xe lăn 4T – Minh bạch đến tân xương

KỊCH BẢN: GIẢ CHỐNG TRUNG QUỐC, THỰC CHỐNG CHÍNH QUYỀN

LâmTrực@

Chả có gì lạ hết, tất cả đều nằm trong kịch bản. Chống Trung Quốc xâm lược chỉ là cái cớ, có cớ rồi thì chống chính quyền. 

Có sự kiện, có tiền đút đít, đến anh bán phở cũng biết đám rân trủ sẽ tụ tập và sản phẩm là kịch bản như này:

Bước 1: Xin phép.

Biết trước xin phép biểu tình sẽ không được, nhưng cứ xin, xin để có cái cớ chê trách chính quyền vô cảm, có cái cớ chê bai pháp luật, có cái cớ để tụ tập quay phim lên in tờ nét. Này nhé, tôi xin rồi đấy nha, tại anh không giải quyết nên tôi mới đi đấy nha. Tại anh hết chứ không phải tại tôi.

Biết trước sẽ bị ngăn chặn. Ô kê, mong cho điều đó sớm xảy ra. Càng thô bạo càng tốt. Nếu cần, cho đàn bà, trẻ em đi trước, mình đi sau chụp ảnh gửi ảnh Sàm, anh Diện cùng đám đề tử của anh Tương cà mắm muối là ô kê, lên mạng.

Bước  2: Tụ tập thị uy

Đã xin phép hẳn hoi, đơn từ đàng hoàng mà không trả lời, ta cứ tụ tập, cờ sao, băng rôn, biểu ngữ với nội dung chính đáng, chỉ chống Trung Quốc xâm lược, không chống chính quyền xem làm gì được?

Cản trở là chống lại dân, ha ha, kế này độc.

Bùi Hằng, Phương Bích đâu? À quên, hai cô đã giải quyết tiền nong xong chưa? Nhanh còn ra bờ hồ.

Anh này, anh kia, cô nọ nhớ chưa? công khai lên mạng, hẹn hò tử tế, nhập đoàn đi đầu, mồm càng to càng tốt, gào vào mặt nhân viên công quyền cho đến khi anh ta phát khùng lên, bọn anh chụp quay. Ô kê? 

Tiếp theo, chưa bị bắt thì phải dấn thân, cần thiết thì tự xé áo tụt quần, xé cờ và biểu ngữ, yên tâm đi, bọn anh sẽ quay. Nhớ lao vào thằng nào mặc quân phục ấy, ngã ra, giãy đành đạch, bọn anh cũng sẽ ghi. Nhớ chưa?

Còn các chú này, muốn lên báo, muốn trở thành hót boy không? rất dễ, chỉ cần 5 phút cả thế giới sẽ biết chú là ai. Cầm cờ, cầm loa và gào, nhớ là phải gào vào loa, phất cờ bạt mạng. Yên tâm, chú sẽ bị bắt cùng anh này, chị kia, khi bị hỏi nhớ ghi âm. Được chưa? Nếu được rồi thì cứ thế mà làm. 

À quên, cụ, cụ là hót gơn 82, cụ sẽ bay vè vè quanh Lộc Hà và gào như mọi khi, đảm bảo không có cao xạ nào bắn cụ đâu. Thế nhé.

Chắc chắn chỉ 10 phút sau đoàn giải tán. Các chú sẽ được thả cùng các chị nhà báo não nàng, và mấy dáo xư khả kính. Như thế là hoàn hảo. Có ý kiến gì không?

Bước 3: Xào bài

Các vị tiến xĩ, dáo xư hãy thể hiện tài năng đi, nhớ thêm vài điều luật nhé, từ hiến pháp đến Nghị định, từ quốc tế đến Việt Nam, không được quên Mỹ đâu đấy. À mà thêm tí chiết nữa cho nó hàn lâm. 

Làm xong gửi mấy anh loa phường chi sàm diện thụy. Nhớ chưa? Ô kê xong.

Bước 4: Kiện

Tất nhiên là kiện. Bước này quan trọng bởi mục đích đã thay đổi. Hãy quên Trung Quốc mà tập trung vào chính quyền.

5 vị tinh tú đâu, các vị là tinh tú của đất nước, các vị bị mất quyền làm người từ hôm biểu tình, mà quyền con người quan trọng lắm, vì thế các vị sẽ kiện.

Nhưng nghe kiện không hay, các vị nghĩ đi, kiện dưới hình thức nào cho nó oách một tí, cuốc tế một tí. À, bố cáo, tuyên bố? hay thông báo? Đúng rồi, thông báo cho toàn thiên hạ biết là các bác bị mất quyền làm người. Nhớ trích dẫn hiến chương liên hợp cuốc, điều 68, 69, 71, 73 về quyền con người.

Các vị thấy chưa, từ Trung Quốc đến chính quyền là như thế đấy. Đề nghị hoan hô. Giả chóng Trung Quốc, thực chống chính quyền.

—————-

Chính quyền biết không?

Biết hết, sâu này bọ kia chính quyền không lạ. Nhưng chờ đấy, chữa bệnh, diệt khuẩn phải đúng cách, có phác đồ hẳn hoi. Hơn ai hết, chính quyền biết khi nào có thể để vết thương tự lành, khi nào cần cồn i ốt, và khi nào cần cắt bỏ khối u.

Chỉ thương 5 vị tinh tú chường mặt ra mà bố cáo. 

Thảm thương cho kiểu rân chủ bại não (lời anh Phet).

————————-

Bonnus:

Rân Trủ xe lăn 4T – Minh bạch đến tân xương

BIỂU TÌNH – RANH GIỚI GIỮA LÒNG YÊU NƯỚC VÀ SỰ ẢO TƯỞNG

Có nhiều người xuống đường là vì lòng yêu nước thực sự, nhưng cũng chẳng ít kẻ a dua hoặc hò hét như con vẹt.


Bài viết của thành viên Karel Phùng (Facebook) đang được nhiều cư dân mạng chia sẻ.
Cái thằng ngang như cua, ngồi cả tiếng đồng hồ giải thích mà nó không chịu nghe, nó lại cứ gân cổ bảo hiến pháp cho dân quyền biểu tình là người dân có quyền xuống đường tụ tập biểu tình, diễu hành bất cứ lúc nào.

– Dạ phải, con thưa bố – tôi đốp chát lại – đó là hiến pháp ghi như vậy là chỉ ghi chung chung là người dân có quyền. Nhưng cái gì cũng phải có giới hạn, quyền công dân tới đâu và luật pháp có quyền can thiệp tới đâu,…. tất cả phải thành luật. Có luật rồi mà người dân muốn biểu tình theo luật mà vẫn bị cản trở thì đó mới là đáng trách.
Xứ nào cũng vậy, bên Đức cũng thế thôi, hễ biểu tình, diễu hành phải thông báo với bên an ninh trước và khai rõ ai là người đứng ra tổ chức. Khi có bạo động xảy ra, người biểu tình phá xe cộ thì cảnh sát cứ thằng cầm đầu đó mà phạt, mà xử lý, lần sau bị tước cái quyền đó luôn.

– Thế thì chính quyền cho ra luật biểu tình đi.

– Thưa bố, sửa một điều luật có khi còn họp lên họp xuống cả năm trời, huống hồ là ra luật mới. Cái gì nó cũng phải có trình tự, luật phải xem xét kỹ từng từ, phải qua từng khâu, chứ có phải mấy thằng con nít oánh nhau, ra luật “chỉ chơi đấm, không chơi vật” thế là xong hay sao? Chưa kể oánh nhau được một lúc, một thằng quay sang còn nói “Gượm đã, để ông nắm lại củ gừng!”.


Ngòai ra việc gì cũng vậy, phải có người tổ chức, phải có người chịu trách nhiệm. Bên xứ tư bản người đứng ra tổ chức diễu hành hoặc biểu tình phải cam đoan làm theo pháp luật và họ có trách nhiệm trước pháp luật, nhưng họ cũng có quyền. Quyền ở đây là quyền với đoàn biểu tình. Họ có quyền cấm ai đó tham gia, hoặc khi phát hiện ra những thành phần gây rối, phá hoại, không nằm trong đối tượng được mời, thì họ có quyền yêu cầu cảnh sát trục xuất ra khỏi đoàn biểu tình, trường hợp kháng cự sẽ bị bắt!

Bây giờ mấy ông ở Việt nam ai là người chịu trách nhiệm trước pháp luật nếu đoàn biểu tình trở nên quá khích? Công an không thể biết chắc chắn được ai tốt, ai xấu, ai là người trà trộn vào đó với mục đích xấu.

Hiện nay ở Việt nam đoàn biểu tình không có ai đứng ra tổ chức, hay gọi cách khác là vô tổ chức. Mà hễ vô tổ chức thì thể nào cũng vô kỷ luật, không có ai đứng ra chịu trách nhiệm thì công an phải cẩn thận với những trường hợp đó và việc bắt nhầm một hai người đó là điều cũng bình thường thôi, chưa có hậu quả gì đáng tiếc xảy ra.

Nhưng thà như vậy còn hơn cứ để cho họ tự do một cách quá trớn và không biết hậu quả việc gì sẽ xảy ra.

– Nói thật với ông, tôi thấy người Việt mình ý thức còn quá thấp, thích chửi bới. Chẳng những vậy, ông xem, nhiều khi lên chức cũng có cớ kéo nhau đi khao, có người yêu mới cũng khao, mới bỏ vợ xong có bồ khác khao, lên chức lên lương cũng khao,…. đó là những lý do mà họ thích làm một cớ để ăn nhậu. Thời xưa tôi còn nhớ, cứ có xe mới chúng nó bắt rửa xe bằng cồn, mua quần áo mới nó bắt giặt bằng bia, có người yêu là chúng nó cũng bắt rửa … nghe mà ức chế.

– Cái này thì ông nói đúng! Có cái tính a dua, thích đua đòi và thích được hoành tráng. Đôi khi thấy người khác nói cũng nói mà nhiều người chẳng biết mình nói gì mà vẫn nói mới đau.

Cũng chính vì thế cho nên có nhiều người xuống đường là vì lòng yêu nước thực sự, nhưng cũng chẳng ít kẻ a dua hoặc hò hét như con vẹt.

– À, ông xem con mẹ Bùi Hằng phát biểu chưa?

– Thôi, thôi, con xin. Cái ngữ ấy mà yêu nước thì chẳng hóa ra đàn bà Việt nam chết tiệt hết rồi hay sao? Chưa kể mấy cái tay trí ngủ còn ví với bà Trưng, bà Triệu, làm ô uế cả tên tuổi những vị anh hùng của dân tộc.

Hồi sáng tôi có đọc qua bài tường thuật biểu tình mới thấy nực cười. Công an bắt người biểu tình, lại còn phải thòng thêm hai chữ để thành ra “Công an bắt người biểu tình yêu nước”, đọc thấy mà hài ước. Con mẹ Bùi Hằng còn phát biểu một câu xanh rờn mới thấy bọn ấy không bị trấn áp như bên tây này là phước tổ 70 đời để lại. Chứ ở bên này thì nó cho ăn dùi cui từ lâu rồi, ở đó mà oan.

Bọn ấy chẳng khác nào có mấy vụ bên Cam, Thái mấy cha qua đó làm từ thiện nhằm mục đích tiếp cận với trẻ em, lạm dụng tình dục. Khi bị bắt mới la lối lên là “Cảnh sát bắt người làm từ thiện”, nghe vãi cả linh hồn.

KAREL PHÙNG

_____________

BIỂU TÌNH – RANH GIỚI GIỮA LÒNG YÊU NƯỚC VÀ SỰ ẢO TƯỞNG

Có nhiều người xuống đường là vì lòng yêu nước thực sự, nhưng cũng chẳng ít kẻ a dua hoặc hò hét như con vẹt.


Bài viết của thành viên Karel Phùng (Facebook) đang được nhiều cư dân mạng chia sẻ.
Cái thằng ngang như cua, ngồi cả tiếng đồng hồ giải thích mà nó không chịu nghe, nó lại cứ gân cổ bảo hiến pháp cho dân quyền biểu tình là người dân có quyền xuống đường tụ tập biểu tình, diễu hành bất cứ lúc nào.

– Dạ phải, con thưa bố – tôi đốp chát lại – đó là hiến pháp ghi như vậy là chỉ ghi chung chung là người dân có quyền. Nhưng cái gì cũng phải có giới hạn, quyền công dân tới đâu và luật pháp có quyền can thiệp tới đâu,…. tất cả phải thành luật. Có luật rồi mà người dân muốn biểu tình theo luật mà vẫn bị cản trở thì đó mới là đáng trách.
Xứ nào cũng vậy, bên Đức cũng thế thôi, hễ biểu tình, diễu hành phải thông báo với bên an ninh trước và khai rõ ai là người đứng ra tổ chức. Khi có bạo động xảy ra, người biểu tình phá xe cộ thì cảnh sát cứ thằng cầm đầu đó mà phạt, mà xử lý, lần sau bị tước cái quyền đó luôn.

– Thế thì chính quyền cho ra luật biểu tình đi.

– Thưa bố, sửa một điều luật có khi còn họp lên họp xuống cả năm trời, huống hồ là ra luật mới. Cái gì nó cũng phải có trình tự, luật phải xem xét kỹ từng từ, phải qua từng khâu, chứ có phải mấy thằng con nít oánh nhau, ra luật “chỉ chơi đấm, không chơi vật” thế là xong hay sao? Chưa kể oánh nhau được một lúc, một thằng quay sang còn nói “Gượm đã, để ông nắm lại củ gừng!”.


Ngòai ra việc gì cũng vậy, phải có người tổ chức, phải có người chịu trách nhiệm. Bên xứ tư bản người đứng ra tổ chức diễu hành hoặc biểu tình phải cam đoan làm theo pháp luật và họ có trách nhiệm trước pháp luật, nhưng họ cũng có quyền. Quyền ở đây là quyền với đoàn biểu tình. Họ có quyền cấm ai đó tham gia, hoặc khi phát hiện ra những thành phần gây rối, phá hoại, không nằm trong đối tượng được mời, thì họ có quyền yêu cầu cảnh sát trục xuất ra khỏi đoàn biểu tình, trường hợp kháng cự sẽ bị bắt!

Bây giờ mấy ông ở Việt nam ai là người chịu trách nhiệm trước pháp luật nếu đoàn biểu tình trở nên quá khích? Công an không thể biết chắc chắn được ai tốt, ai xấu, ai là người trà trộn vào đó với mục đích xấu.

Hiện nay ở Việt nam đoàn biểu tình không có ai đứng ra tổ chức, hay gọi cách khác là vô tổ chức. Mà hễ vô tổ chức thì thể nào cũng vô kỷ luật, không có ai đứng ra chịu trách nhiệm thì công an phải cẩn thận với những trường hợp đó và việc bắt nhầm một hai người đó là điều cũng bình thường thôi, chưa có hậu quả gì đáng tiếc xảy ra.

Nhưng thà như vậy còn hơn cứ để cho họ tự do một cách quá trớn và không biết hậu quả việc gì sẽ xảy ra.

– Nói thật với ông, tôi thấy người Việt mình ý thức còn quá thấp, thích chửi bới. Chẳng những vậy, ông xem, nhiều khi lên chức cũng có cớ kéo nhau đi khao, có người yêu mới cũng khao, mới bỏ vợ xong có bồ khác khao, lên chức lên lương cũng khao,…. đó là những lý do mà họ thích làm một cớ để ăn nhậu. Thời xưa tôi còn nhớ, cứ có xe mới chúng nó bắt rửa xe bằng cồn, mua quần áo mới nó bắt giặt bằng bia, có người yêu là chúng nó cũng bắt rửa … nghe mà ức chế.

– Cái này thì ông nói đúng! Có cái tính a dua, thích đua đòi và thích được hoành tráng. Đôi khi thấy người khác nói cũng nói mà nhiều người chẳng biết mình nói gì mà vẫn nói mới đau.

Cũng chính vì thế cho nên có nhiều người xuống đường là vì lòng yêu nước thực sự, nhưng cũng chẳng ít kẻ a dua hoặc hò hét như con vẹt.

– À, ông xem con mẹ Bùi Hằng phát biểu chưa?

– Thôi, thôi, con xin. Cái ngữ ấy mà yêu nước thì chẳng hóa ra đàn bà Việt nam chết tiệt hết rồi hay sao? Chưa kể mấy cái tay trí ngủ còn ví với bà Trưng, bà Triệu, làm ô uế cả tên tuổi những vị anh hùng của dân tộc.

Hồi sáng tôi có đọc qua bài tường thuật biểu tình mới thấy nực cười. Công an bắt người biểu tình, lại còn phải thòng thêm hai chữ để thành ra “Công an bắt người biểu tình yêu nước”, đọc thấy mà hài ước. Con mẹ Bùi Hằng còn phát biểu một câu xanh rờn mới thấy bọn ấy không bị trấn áp như bên tây này là phước tổ 70 đời để lại. Chứ ở bên này thì nó cho ăn dùi cui từ lâu rồi, ở đó mà oan.

Bọn ấy chẳng khác nào có mấy vụ bên Cam, Thái mấy cha qua đó làm từ thiện nhằm mục đích tiếp cận với trẻ em, lạm dụng tình dục. Khi bị bắt mới la lối lên là “Cảnh sát bắt người làm từ thiện”, nghe vãi cả linh hồn.

KAREL PHÙNG

_____________

CHỐNG THAM NHŨNG KIỂU…ĐÁ BÓNG

Vụ tham ô tài sản tại Bệnh viện Nội tiết Trung ương xảy ra từ cuối năm 2010 đã bị phát giác. Thông qua việc tổ chức lớp tập huấn bệnh lý tuyến giáp tại Trung tâm Y tế quận Dương Kinh – TP.Hải Phòng, cán bộ của Bệnh viện Nội tiết Trung ương “vẽ” ra lớp học “ma” để lập chứng từ khống, rút tiền ngân sách nhà nước.
Kiểu tham ô tương tự của những đối tượng này cũng diễn ra tại TPHCM, Bến Tre… được báo Lao Động điều tra và có nhiều bài phản ánh rất rõ. 

Vụ việc bị Cơ quan CSĐT Công an quận Dương Kinh – Hải Phòng (ngày 2.7.2012) ra quyết định khởi tố vụ án hình sự về tội tham ô tài sản để điều tra xử lý. Liên quan đến vụ việc này, ngày 29.8.2012, Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao đã có công văn 2981/VKSTC – V7 gửi Viện trưởng Viện Kiểm sát Nhân dân TP.Hải Phòng đề nghị kiểm tra, chỉ đạo xử lý vụ việc đúng quy định pháp luật. Với sự quyết liệt nêu trên, vụ tham nhũng tiền ngân sách ở Bệnh viện Nội tiết Trung ương tưởng sẽ mau chóng được xử lý nghiêm theo pháp luật. 

Nhưng vụ việc không thế. Thay cho việc xử lý đối tượng tham nhũng, truy thu tiền tham ô trả lại ngân sách…, thì các cơ quan bảo vệ pháp luật Hải Phòng lại “đá” vụ án cho Công an quận Đống Đa (Hà Nội) – nơi có Bệnh viện Nội tiết Trung ương để xử lý. Do việc tham ô không xảy ra tại quận Đống Đa, công an quận này không tiếp nhận. Vụ việc “đá đi, đá lại” cho tới tận ngày 15.11.2012 Giám đốc – Thủ trưởng Cơ quan CSĐT Công an TP.Hà Nội phải giao cho Công an quận Đống Đa tiếp nhận vụ án để điều tra. 

Nhưng để thực hiện điều này, ngày 21.11.2012, Cơ quan CSĐT Công an TP.Hà Nội có văn bản đề nghị Cơ quan CSĐT Công an TP.Hải Phòng chỉ đạo Cơ quan Công an quận Dương Kinh khởi tố bị can và áp dụng biện pháp ngăn chặn đối với kẻ tham nhũng trước khi chuyển vụ án cho Công an quận Đống Đa điều tra. Nhưng đến nay, vụ án không hề… nhúc nhích. Kẻ phạm pháp vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, tiền ngân sách bị chiếm đoạt vẫn không hề được thu hồi. Còn cơ quan có trách nhiệm phê chuẩn lệnh khởi tố bị can, ký lệnh áp dụng biện pháp ngăn chặn đối với kẻ tham ô thì vẫn… cố tình “lờ” trách nhiệm đối với vụ án tham nhũng. 

Mới đây, tại buổi đối thoại về công tác phòng, chống tham nhũng lần thứ 11 với các nhà tài trợ quốc tế (tổ chức ngày 6.12 tại Hà Nội), Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đã khẳng định: “… Việt Nam theo đuổi cuộc chiến phòng, chống tham nhũng đến cùng”. Nhưng chỉ cần nhìn vào việc các cơ quan bảo vệ pháp luật đùn đẩy trách nhiệm trong việc xử lý một vụ tham ô đã “rõ như ban ngày” nêu trên thì thấy, việc chống tham nhũng chẳng dễ như dư luận mong đợi.

Theo Báo Lao Động

CHỐNG THAM NHŨNG KIỂU…ĐÁ BÓNG

Vụ tham ô tài sản tại Bệnh viện Nội tiết Trung ương xảy ra từ cuối năm 2010 đã bị phát giác. Thông qua việc tổ chức lớp tập huấn bệnh lý tuyến giáp tại Trung tâm Y tế quận Dương Kinh – TP.Hải Phòng, cán bộ của Bệnh viện Nội tiết Trung ương “vẽ” ra lớp học “ma” để lập chứng từ khống, rút tiền ngân sách nhà nước.
Kiểu tham ô tương tự của những đối tượng này cũng diễn ra tại TPHCM, Bến Tre… được báo Lao Động điều tra và có nhiều bài phản ánh rất rõ. 

Vụ việc bị Cơ quan CSĐT Công an quận Dương Kinh – Hải Phòng (ngày 2.7.2012) ra quyết định khởi tố vụ án hình sự về tội tham ô tài sản để điều tra xử lý. Liên quan đến vụ việc này, ngày 29.8.2012, Viện Kiểm sát Nhân dân Tối cao đã có công văn 2981/VKSTC – V7 gửi Viện trưởng Viện Kiểm sát Nhân dân TP.Hải Phòng đề nghị kiểm tra, chỉ đạo xử lý vụ việc đúng quy định pháp luật. Với sự quyết liệt nêu trên, vụ tham nhũng tiền ngân sách ở Bệnh viện Nội tiết Trung ương tưởng sẽ mau chóng được xử lý nghiêm theo pháp luật. 

Nhưng vụ việc không thế. Thay cho việc xử lý đối tượng tham nhũng, truy thu tiền tham ô trả lại ngân sách…, thì các cơ quan bảo vệ pháp luật Hải Phòng lại “đá” vụ án cho Công an quận Đống Đa (Hà Nội) – nơi có Bệnh viện Nội tiết Trung ương để xử lý. Do việc tham ô không xảy ra tại quận Đống Đa, công an quận này không tiếp nhận. Vụ việc “đá đi, đá lại” cho tới tận ngày 15.11.2012 Giám đốc – Thủ trưởng Cơ quan CSĐT Công an TP.Hà Nội phải giao cho Công an quận Đống Đa tiếp nhận vụ án để điều tra. 

Nhưng để thực hiện điều này, ngày 21.11.2012, Cơ quan CSĐT Công an TP.Hà Nội có văn bản đề nghị Cơ quan CSĐT Công an TP.Hải Phòng chỉ đạo Cơ quan Công an quận Dương Kinh khởi tố bị can và áp dụng biện pháp ngăn chặn đối với kẻ tham nhũng trước khi chuyển vụ án cho Công an quận Đống Đa điều tra. Nhưng đến nay, vụ án không hề… nhúc nhích. Kẻ phạm pháp vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, tiền ngân sách bị chiếm đoạt vẫn không hề được thu hồi. Còn cơ quan có trách nhiệm phê chuẩn lệnh khởi tố bị can, ký lệnh áp dụng biện pháp ngăn chặn đối với kẻ tham ô thì vẫn… cố tình “lờ” trách nhiệm đối với vụ án tham nhũng. 

Mới đây, tại buổi đối thoại về công tác phòng, chống tham nhũng lần thứ 11 với các nhà tài trợ quốc tế (tổ chức ngày 6.12 tại Hà Nội), Phó Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc đã khẳng định: “… Việt Nam theo đuổi cuộc chiến phòng, chống tham nhũng đến cùng”. Nhưng chỉ cần nhìn vào việc các cơ quan bảo vệ pháp luật đùn đẩy trách nhiệm trong việc xử lý một vụ tham ô đã “rõ như ban ngày” nêu trên thì thấy, việc chống tham nhũng chẳng dễ như dư luận mong đợi.

Theo Báo Lao Động

BƯỚC ĐI CUỐI CÙNG THÔN TÍNH BIỂN ĐÔNG NGUY HIỂM CỦA TRUNG QUỐC

Lê Ngọc Thống
Nếu như trò xảo trá in bản đồ có “đường lưỡi bò” vào hộ chiếu của Trung Quốc là một tuyên bố ngang ngược, hiếu chiến, “coi biển Đông bằng ao” của nhà cầm quyền Trung Quốc trước thế giới thì hành động tiếp theo của Trung Quốc mới đây là để thực thi tuyên bố đó.

Hội đồng Nhân dân tỉnh Hải Nam (HĐNDHN) phê chuẩn quy định mới cho cảnh sát, biên phòng trên biển hôm 27.11. Theo đó, cơ quan công an biên phòng Trung Quốc có thể xử lý với các tàu thuyền được coi là “xâm nhập lãnh hải Trung Quốc bất hợp pháp” bằng các biện pháp như “lên tàu, kiểm tra, bắt giữ, trục xuất, ra lệnh dừng tàu, đổi hướng và trở về”. Quy định mới sẽ có hiệu lực kể từ ngày1/1/2013.

Đặc biệt, quy định sửa đổi cũng nhấn mạnh rằng cảnh sát phải tăng cường tuần tra vùng biển xung quanh cái gọi là “thành phố Tam Sa” và phối hợp với các cuộc tuần tra của chính phủ.

Hành động này của HĐND tỉnh HN nói lên điều gì?

Ngô Sĩ Tồn, tổng giám đốc sở Ngoại vụ Hải Nam, kiêm viện trưởng viện Nghiên cứu Nam Hải, một cơ quan tham vấn cho chính quyền Bắc Kinh về Biển Đông, vừa khẳng định lại tính chất địa phương, cục bộ, của quyết định này. (Sau khi bị thế giới lên án, phản đối quyết liệt)

Theo Reuters, ngày 5.12, ông Ngô Sĩ Tồn thừa nhận, quy định mới về chặn xét và bắt giữ tàu ngoại quốc được tỉnh này thông qua vào hạ tuần tháng 11, chỉ là một sáng kiến của cấp tỉnh.

Tuy nhiên, trước đây mấy ngày, phát biểu với đặc phái viên New York Times, Ngô Sĩ Tồn nhắc lại các quy tắc được cơ quan luật pháp Hải Nam thông qua vào tuần trước đó rằng, một phần các quy định, là để đối phó với sự gia tăng của các tàu đánh cá Việt Nam gần quần đảo Hoàng Sa, quần đảo mà ông thừa nhận là cả Trung Quốc lẫn Việt Nam đều đang đòi chủ quyền. Ông Ngô còn cho biết thêm, các quy định này được thảo luận từ một năm nay, nhằm bổ sung vào các quy tắc đã có từ năm 1999.

Nên nhớ là, Hải Nam không phải là địa phương duy nhất thông qua các lệnh càn rỡ liên quan đến việc hành hung ngư dân Việt Nam trên biển. Thời gian gần đây, tỉnh Chiết Giang và tỉnh Hà Bắc cũng đã thông qua các quy định ngang ngược trong cái gọi là “nỗ lực bảo vệ biển đảo” tại những vùng tranh chấp mà Trung Quốc đơn phương tuyên bố chủ quyền.

Phải chăng các địa phương này của Trung Quốc đã “ly khai” hay sao mà một quyết định gây “đại loạn” cho khu vực, ảnh hưởng trực tiếp đến an ninh Trung Quốc mà chính quyền trung ương lặng thinh, làm ngơ? Thậm chí việc in bản đồ có đường lưỡi bò vào hộ chiếu Trung Quốc cũng cho rằng cấp ra quyết định ấy là bộ, ngành…Vậy, Trung Quốc đại loạn hay là “tư tưởng lớn luôn gặp nhau”?

Câu trả lời chính xác: “ly khai” thì các địa phương này không dám mà đó chính là “tư tưởng lớn-bành trướng”, ngạo mạn, coi thường nước nhỏ… trùng khớp nhau giữa trung ương và địa phương. Và, Bắc Kinh đã lợi dụng chủ nghĩa dân tộc cực đoan này để trục lợi.

Như vậy, Hành động ngang ngược này của HĐND tỉnh Hải Nam, thực chất là hành động của nhà cầm quyền Trung Quốc giao cho tỉnh Hải Nam thực thi.

Các quốc gia trên thế giới đều hiểu rằng, bất kỳ một vùng lãnh thổ, lãnh hải nào mà quốc gia nào đó coi là chủ quyền thì vùng lãnh thổ, lãnh hải đó hoàn toàn được quốc gia này áp đặt luật và thực thi pháp luật của họ trên vùng đó cho bất cứ đối tượng nào.

Bởi vậy, nếu như trong vùng lãnh hải, chủ quyền của Trung Quốc thì lực lượng thực thi pháp luật của Trung Quốc có những quy định như vậy là điều có thể, không ai bàn cãi. Nhưng cái khu vực mà “Hội đồng Nhân dân tỉnh Hải Nam phê chuẩn” để cho cảnh sát của tỉnh Hải Nam thực thi chiếm hơn 80% diện tích biển Đông, đó chính là “đường lưỡi bò” phi lý mà Trung Quốc vạch ra đã làm cho thế giới phản đối dữ dội…thì đúng là ngang ngược, coi thường tất cả, là hành động phi pháp.

Thực chất cái gọi “phê chuẩn” của HĐND tỉnh Hải Nam là việc nhà cầm quyền Bắc Kinh triển khai, biến vùng đặc quyền kinh tế (EEZ) thành “vùng đặc quyền quân sự” (dựa trên luật 1998 về vùng đặc quyền kinh tế mà Trung Quốc ban hành, năm 2002 Trung Quốc tiếp tục ban hành đạo luật cấm các nước khác khảo sát đo đạc trong EEZ) sau khi đã coi 80% diện tích biển Đông là của họ.

Đây là những nấc thang cuối cùng đi đến chiến tranh trong chiến lược thâu tóm biển Đông của Trung Quốc đang tiến hành thực hiện.

Nói là những nấc thang cuối cùng bởi lẽ, Trung Quốc biết rằng khu vực đó bao gồm quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa là thuộc chủ quyền của Việt Nam, ngoài ra còn có chủ quyền của Philipines, Malaisia, Brunay, Indonesia…trên biển Đông, đồng thời là tuyến hàng hải quan trọng của thế giới, ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích quốc gia của Mỹ …Do đó, hành động của Trung Quốc mở rộng quyền thực thi cho cảnh sát của họ đã buộc tất cả các quốc gia phải lựa chọn, hoặc là tuân thủ hoặc là chống lại. Tuân thủ có nghĩa là mất chủ quyền, còn nếu chống lại thì xảy ra xung đột, chiến tranh.

Dư luận đặc biệt quan tâm là, Trung Quốc, thông qua tỉnh Hải Nam tuyên bố như vậy có nghĩa là sẵn sàng hành động đối đầu với Mỹ, Nga…trên biển Đông, thách thức tự do an toàn hàng hải mà Mỹ coi là lợi ích quốc gia chăng?

Trước sự kiện này, phát ngôn Bộ Ngoại giao Trung Quốc, Hồng Lỗi nhấn mạnh, “tất cả các nước đều có quyền tự do hàng hải ở Biển Đông theo đúng tinh thần luật quốc tế”.

Té ra vậy, điều này có nghĩa: Mỹ, Nga…yên tâm, Trung Quốc không làm gì ảnh hưởng đến tàu các vị khi đi qua biển Đông.

Không ai nghi ngờ “thiện chí” này của ông Hồng Lỗi, bởi dẫu có 30 năm nữa Trung Quốc vẫn chưa đủ gan, đủ sức để đối đầu với Mỹ, Nga, Nhật…huống chi bây giờ dám cả gan cho cảnh sát biển (cấp tỉnh) thực thi điều họ tuyên bố mà Mỹ, Nga…coi đó như hành động cướp biển thì họ không những coi “biển Đông như ao” mà còn “coi trời bằng vung”.(Đến đây chúng ta càng hiểu rõ hơn tại sao bản đồ “đường lưỡi bò” trên hộ chiếu Trung Quốc không có Senkaku).

Cuối cùng điều đã rõ, đối tượng mà thuộc sự “điều chỉnh” của quy định này là những nước có tranh chấp chủ quyền với Trung Quốc và chính sự mập mờ không xác định cụ thể những hành vi thế nào bị coi là “xâm nhập lãnh hải Trung Quốc bất hợp pháp” của ông Hồng Lỗi đã là một sự đe dọa ngầm cho 4 nước có tranh chấp với Trung Quốc mà tâm điểm là Việt Nam và Philippines.

Sách lược tránh đối đầu với Mỹ…lợi dụng thế mạnh về kinh tế, quân sự, hăm dọa, ép các nước nhỏ phải lựa chọn hoặc là đầu hàng hoặc là chiến tranh của Trung Quốc đã khiến tình hình biển Đông càng ngày càng tiến gần đến miệng hố chiến tranh.

Ông ngoại trưởng Philippines tỏ ra bất mãn với Trung Quốc, than phiền, trách cứ, rằng “Trong khi các nước trong khu vực đang cố gắng phấn đấu cho hòa bình thì Trung Quốc lại như thế” (khiêu khích gây chiến)… Đừng vô ích, trứng vịt thì không bao giờ nở ra con gà đâu thưa ngài Bộ trưởng!

Chiến lược thôn tính Biển Đông hình thành từ trong máu, được Trung Quốc thực hiện có bài bản, từ bắt đầu đến kết thúc. Đầu tiên là biến không thành có, biến khu vực không tranh chấp thành khu vực có tranh chấp, tiếp theo là tuyên bố với thế giới khu vực tranh chấp đó là của mình “không chối cãi”, phát hành bản đồ và bước cuối bên miệng hố chiến tranh là áp đặt luật và thực thi luật của họ trên khu vực đó.

Chiến lược này đã tùy theo từng giai đoạn mạnh yếu khác nhau mà Trung Quốc triển khai thực hiện và đến đây được coi như bước cuối cùng. Trung Quốc không còn “bài” gì trên biển Đông nữa, ngoại trừ chiến tranh.

Rõ ràng là, nếu như quốc gia nào cản trở việc thực thi pháp luật của Trung Quốc trên khu vực mà họ tuyên bố chủ quyền thì sẽ xảy ra xung đột. Lúc đó họ dùng “cơ bắp”, nghĩa là chiến tranh. Nếu để Trung Quốc thực thi pháp luật trên đó mà không ai làm gì, chống đối…thì có nghĩa khu vực đó mặc nhiên sẽ là “chủ quyền toàn vẹn, tuyệt đối” của Trung Quốc.

Có thể nói, chủ nghĩa Đại Hán kết hợp với sức mạnh quân sự hiện có đã như một căn bệnh ung thư đã đến lúc phát tác chiến tranh. Trung Quốc đang rất khát khao chiến tranh, rất hý hửng cho chiến tranh.

Tổ chức Hiệp hội ĐNA (ASEAN) đã bị Trung Quốc làm nhục biến thành “thảm họa”.

Dù vậy, nhưng chắc chắn là trước hành động này của Trung Quốc thì các quốc gia “trong khu vực vùng lưỡi bò” lo ngại, buộc phải phản đối và có thể liên minh lại với nhau để chống Trung Quốc. Trung Quốc không muốn điều này xảy ra, cho nên, trong tương lại gần, một số nước như Indonesia, Malaisia…chưa phải là đối tượng để Trung Quốc thực thi (chưa ăn thì còn đó).

Kế sách của Trung Quốc là muốn họ yên tâm, im lặng, làm ngơ, mặc cho hàng xóm phải đơn độc đối phó, để tập trung cô lập, tách Việt Nam, Philippines ra khỏi những mối quan hệ còn lại cho dễ bề trấn áp.

Việt Nam, Philippines…sẽ làm gì khi tàu cá của ngư dân mình và các loại tàu khác mà Trung Quốc coi là “xâm nhập lãnh hải Trung Quốc bất hợp pháp” bị cảnh sát biển tỉnh Hải Nam hành xử như kẻ cướp biển trong vùng chủ quyền của mình bắt đầu từ ngày 01/01/2013?

Với Philippines, Trung Quốc có thể sẽ nhẹ tay hơn trong vấn đề thực thi vì Philipines còn là đồng minh với Mỹ, nhưng với Việt Nam chắc chắn sẽ rất quyết liệt.

Việt Nam muốn hòa bình, nhưng hòa bình phải gắn với độc lập tự chủ. Một nền hòa bình lệ thuộc, không bình đẳng, mất độc lập tự chủ, bị xâm phạm chủ quyền lãnh thổ thì không bao giờ chúng ta chấp nhận.

Khi Việt Nam đã làm tất cả những gì có thể để gìn giữ hòa bình mà nước khác cứ muốn xâm hại lợi ích của đất nước ta thì lúc đó chúng ta không còn con đường nào khác là “quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh”.

Dân tộc Việt bao đời nay không muốn chiến tranh nhưng chưa lúc nào sợ chiến tranh.



Tác giả gửi cho viet-studies ngày 8-12-12

BƯỚC ĐI CUỐI CÙNG THÔN TÍNH BIỂN ĐÔNG NGUY HIỂM CỦA TRUNG QUỐC

Lê Ngọc Thống
Nếu như trò xảo trá in bản đồ có “đường lưỡi bò” vào hộ chiếu của Trung Quốc là một tuyên bố ngang ngược, hiếu chiến, “coi biển Đông bằng ao” của nhà cầm quyền Trung Quốc trước thế giới thì hành động tiếp theo của Trung Quốc mới đây là để thực thi tuyên bố đó.

Hội đồng Nhân dân tỉnh Hải Nam (HĐNDHN) phê chuẩn quy định mới cho cảnh sát, biên phòng trên biển hôm 27.11. Theo đó, cơ quan công an biên phòng Trung Quốc có thể xử lý với các tàu thuyền được coi là “xâm nhập lãnh hải Trung Quốc bất hợp pháp” bằng các biện pháp như “lên tàu, kiểm tra, bắt giữ, trục xuất, ra lệnh dừng tàu, đổi hướng và trở về”. Quy định mới sẽ có hiệu lực kể từ ngày1/1/2013.

Đặc biệt, quy định sửa đổi cũng nhấn mạnh rằng cảnh sát phải tăng cường tuần tra vùng biển xung quanh cái gọi là “thành phố Tam Sa” và phối hợp với các cuộc tuần tra của chính phủ.

Hành động này của HĐND tỉnh HN nói lên điều gì?

Ngô Sĩ Tồn, tổng giám đốc sở Ngoại vụ Hải Nam, kiêm viện trưởng viện Nghiên cứu Nam Hải, một cơ quan tham vấn cho chính quyền Bắc Kinh về Biển Đông, vừa khẳng định lại tính chất địa phương, cục bộ, của quyết định này. (Sau khi bị thế giới lên án, phản đối quyết liệt)

Theo Reuters, ngày 5.12, ông Ngô Sĩ Tồn thừa nhận, quy định mới về chặn xét và bắt giữ tàu ngoại quốc được tỉnh này thông qua vào hạ tuần tháng 11, chỉ là một sáng kiến của cấp tỉnh.

Tuy nhiên, trước đây mấy ngày, phát biểu với đặc phái viên New York Times, Ngô Sĩ Tồn nhắc lại các quy tắc được cơ quan luật pháp Hải Nam thông qua vào tuần trước đó rằng, một phần các quy định, là để đối phó với sự gia tăng của các tàu đánh cá Việt Nam gần quần đảo Hoàng Sa, quần đảo mà ông thừa nhận là cả Trung Quốc lẫn Việt Nam đều đang đòi chủ quyền. Ông Ngô còn cho biết thêm, các quy định này được thảo luận từ một năm nay, nhằm bổ sung vào các quy tắc đã có từ năm 1999.

Nên nhớ là, Hải Nam không phải là địa phương duy nhất thông qua các lệnh càn rỡ liên quan đến việc hành hung ngư dân Việt Nam trên biển. Thời gian gần đây, tỉnh Chiết Giang và tỉnh Hà Bắc cũng đã thông qua các quy định ngang ngược trong cái gọi là “nỗ lực bảo vệ biển đảo” tại những vùng tranh chấp mà Trung Quốc đơn phương tuyên bố chủ quyền.

Phải chăng các địa phương này của Trung Quốc đã “ly khai” hay sao mà một quyết định gây “đại loạn” cho khu vực, ảnh hưởng trực tiếp đến an ninh Trung Quốc mà chính quyền trung ương lặng thinh, làm ngơ? Thậm chí việc in bản đồ có đường lưỡi bò vào hộ chiếu Trung Quốc cũng cho rằng cấp ra quyết định ấy là bộ, ngành…Vậy, Trung Quốc đại loạn hay là “tư tưởng lớn luôn gặp nhau”?

Câu trả lời chính xác: “ly khai” thì các địa phương này không dám mà đó chính là “tư tưởng lớn-bành trướng”, ngạo mạn, coi thường nước nhỏ… trùng khớp nhau giữa trung ương và địa phương. Và, Bắc Kinh đã lợi dụng chủ nghĩa dân tộc cực đoan này để trục lợi.

Như vậy, Hành động ngang ngược này của HĐND tỉnh Hải Nam, thực chất là hành động của nhà cầm quyền Trung Quốc giao cho tỉnh Hải Nam thực thi.

Các quốc gia trên thế giới đều hiểu rằng, bất kỳ một vùng lãnh thổ, lãnh hải nào mà quốc gia nào đó coi là chủ quyền thì vùng lãnh thổ, lãnh hải đó hoàn toàn được quốc gia này áp đặt luật và thực thi pháp luật của họ trên vùng đó cho bất cứ đối tượng nào.

Bởi vậy, nếu như trong vùng lãnh hải, chủ quyền của Trung Quốc thì lực lượng thực thi pháp luật của Trung Quốc có những quy định như vậy là điều có thể, không ai bàn cãi. Nhưng cái khu vực mà “Hội đồng Nhân dân tỉnh Hải Nam phê chuẩn” để cho cảnh sát của tỉnh Hải Nam thực thi chiếm hơn 80% diện tích biển Đông, đó chính là “đường lưỡi bò” phi lý mà Trung Quốc vạch ra đã làm cho thế giới phản đối dữ dội…thì đúng là ngang ngược, coi thường tất cả, là hành động phi pháp.

Thực chất cái gọi “phê chuẩn” của HĐND tỉnh Hải Nam là việc nhà cầm quyền Bắc Kinh triển khai, biến vùng đặc quyền kinh tế (EEZ) thành “vùng đặc quyền quân sự” (dựa trên luật 1998 về vùng đặc quyền kinh tế mà Trung Quốc ban hành, năm 2002 Trung Quốc tiếp tục ban hành đạo luật cấm các nước khác khảo sát đo đạc trong EEZ) sau khi đã coi 80% diện tích biển Đông là của họ.

Đây là những nấc thang cuối cùng đi đến chiến tranh trong chiến lược thâu tóm biển Đông của Trung Quốc đang tiến hành thực hiện.

Nói là những nấc thang cuối cùng bởi lẽ, Trung Quốc biết rằng khu vực đó bao gồm quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa là thuộc chủ quyền của Việt Nam, ngoài ra còn có chủ quyền của Philipines, Malaisia, Brunay, Indonesia…trên biển Đông, đồng thời là tuyến hàng hải quan trọng của thế giới, ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích quốc gia của Mỹ …Do đó, hành động của Trung Quốc mở rộng quyền thực thi cho cảnh sát của họ đã buộc tất cả các quốc gia phải lựa chọn, hoặc là tuân thủ hoặc là chống lại. Tuân thủ có nghĩa là mất chủ quyền, còn nếu chống lại thì xảy ra xung đột, chiến tranh.

Dư luận đặc biệt quan tâm là, Trung Quốc, thông qua tỉnh Hải Nam tuyên bố như vậy có nghĩa là sẵn sàng hành động đối đầu với Mỹ, Nga…trên biển Đông, thách thức tự do an toàn hàng hải mà Mỹ coi là lợi ích quốc gia chăng?

Trước sự kiện này, phát ngôn Bộ Ngoại giao Trung Quốc, Hồng Lỗi nhấn mạnh, “tất cả các nước đều có quyền tự do hàng hải ở Biển Đông theo đúng tinh thần luật quốc tế”.

Té ra vậy, điều này có nghĩa: Mỹ, Nga…yên tâm, Trung Quốc không làm gì ảnh hưởng đến tàu các vị khi đi qua biển Đông.

Không ai nghi ngờ “thiện chí” này của ông Hồng Lỗi, bởi dẫu có 30 năm nữa Trung Quốc vẫn chưa đủ gan, đủ sức để đối đầu với Mỹ, Nga, Nhật…huống chi bây giờ dám cả gan cho cảnh sát biển (cấp tỉnh) thực thi điều họ tuyên bố mà Mỹ, Nga…coi đó như hành động cướp biển thì họ không những coi “biển Đông như ao” mà còn “coi trời bằng vung”.(Đến đây chúng ta càng hiểu rõ hơn tại sao bản đồ “đường lưỡi bò” trên hộ chiếu Trung Quốc không có Senkaku).

Cuối cùng điều đã rõ, đối tượng mà thuộc sự “điều chỉnh” của quy định này là những nước có tranh chấp chủ quyền với Trung Quốc và chính sự mập mờ không xác định cụ thể những hành vi thế nào bị coi là “xâm nhập lãnh hải Trung Quốc bất hợp pháp” của ông Hồng Lỗi đã là một sự đe dọa ngầm cho 4 nước có tranh chấp với Trung Quốc mà tâm điểm là Việt Nam và Philippines.

Sách lược tránh đối đầu với Mỹ…lợi dụng thế mạnh về kinh tế, quân sự, hăm dọa, ép các nước nhỏ phải lựa chọn hoặc là đầu hàng hoặc là chiến tranh của Trung Quốc đã khiến tình hình biển Đông càng ngày càng tiến gần đến miệng hố chiến tranh.

Ông ngoại trưởng Philippines tỏ ra bất mãn với Trung Quốc, than phiền, trách cứ, rằng “Trong khi các nước trong khu vực đang cố gắng phấn đấu cho hòa bình thì Trung Quốc lại như thế” (khiêu khích gây chiến)… Đừng vô ích, trứng vịt thì không bao giờ nở ra con gà đâu thưa ngài Bộ trưởng!

Chiến lược thôn tính Biển Đông hình thành từ trong máu, được Trung Quốc thực hiện có bài bản, từ bắt đầu đến kết thúc. Đầu tiên là biến không thành có, biến khu vực không tranh chấp thành khu vực có tranh chấp, tiếp theo là tuyên bố với thế giới khu vực tranh chấp đó là của mình “không chối cãi”, phát hành bản đồ và bước cuối bên miệng hố chiến tranh là áp đặt luật và thực thi luật của họ trên khu vực đó.

Chiến lược này đã tùy theo từng giai đoạn mạnh yếu khác nhau mà Trung Quốc triển khai thực hiện và đến đây được coi như bước cuối cùng. Trung Quốc không còn “bài” gì trên biển Đông nữa, ngoại trừ chiến tranh.

Rõ ràng là, nếu như quốc gia nào cản trở việc thực thi pháp luật của Trung Quốc trên khu vực mà họ tuyên bố chủ quyền thì sẽ xảy ra xung đột. Lúc đó họ dùng “cơ bắp”, nghĩa là chiến tranh. Nếu để Trung Quốc thực thi pháp luật trên đó mà không ai làm gì, chống đối…thì có nghĩa khu vực đó mặc nhiên sẽ là “chủ quyền toàn vẹn, tuyệt đối” của Trung Quốc.

Có thể nói, chủ nghĩa Đại Hán kết hợp với sức mạnh quân sự hiện có đã như một căn bệnh ung thư đã đến lúc phát tác chiến tranh. Trung Quốc đang rất khát khao chiến tranh, rất hý hửng cho chiến tranh.

Tổ chức Hiệp hội ĐNA (ASEAN) đã bị Trung Quốc làm nhục biến thành “thảm họa”.

Dù vậy, nhưng chắc chắn là trước hành động này của Trung Quốc thì các quốc gia “trong khu vực vùng lưỡi bò” lo ngại, buộc phải phản đối và có thể liên minh lại với nhau để chống Trung Quốc. Trung Quốc không muốn điều này xảy ra, cho nên, trong tương lại gần, một số nước như Indonesia, Malaisia…chưa phải là đối tượng để Trung Quốc thực thi (chưa ăn thì còn đó).

Kế sách của Trung Quốc là muốn họ yên tâm, im lặng, làm ngơ, mặc cho hàng xóm phải đơn độc đối phó, để tập trung cô lập, tách Việt Nam, Philippines ra khỏi những mối quan hệ còn lại cho dễ bề trấn áp.

Việt Nam, Philippines…sẽ làm gì khi tàu cá của ngư dân mình và các loại tàu khác mà Trung Quốc coi là “xâm nhập lãnh hải Trung Quốc bất hợp pháp” bị cảnh sát biển tỉnh Hải Nam hành xử như kẻ cướp biển trong vùng chủ quyền của mình bắt đầu từ ngày 01/01/2013?

Với Philippines, Trung Quốc có thể sẽ nhẹ tay hơn trong vấn đề thực thi vì Philipines còn là đồng minh với Mỹ, nhưng với Việt Nam chắc chắn sẽ rất quyết liệt.

Việt Nam muốn hòa bình, nhưng hòa bình phải gắn với độc lập tự chủ. Một nền hòa bình lệ thuộc, không bình đẳng, mất độc lập tự chủ, bị xâm phạm chủ quyền lãnh thổ thì không bao giờ chúng ta chấp nhận.

Khi Việt Nam đã làm tất cả những gì có thể để gìn giữ hòa bình mà nước khác cứ muốn xâm hại lợi ích của đất nước ta thì lúc đó chúng ta không còn con đường nào khác là “quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh”.

Dân tộc Việt bao đời nay không muốn chiến tranh nhưng chưa lúc nào sợ chiến tranh.



Tác giả gửi cho viet-studies ngày 8-12-12

SỰ NGẠO NGƯỢC CỦA BẮC KINH

Ngư Chính 311 từng yểm trợ tàu cá Trung Quốc
 phá cáp tàu Viking 2 trên biển Đông hồi năm ngoái – Ảnh: China Daily
Quấy rối, làm càn nhưng lại lớn tiếng tố cáo nạn nhân là cách ứng xử của Trung Quốc, nước tự hào đang “trỗi dậy hòa bình”.

Chiều 6.12, Tân Hoa xã dẫn lời người phát ngôn Bộ Ngoại giao Trung Quốc (TQ) Hồng Lỗi ngang ngược tuyên bố: “Việt Nam (VN) nên dừng việc đơn phương phát triển dầu và khí đốt ở khu vực chồng chéo giữa hai nước trên biển Đông”. Ông Hồng còn vu cáo: “VN nên dừng quấy rối các tàu cá TQ để tạo ra bầu không khí đàm phán thiện chí”. Phát biểu trên của ông được đưa ra sau khi người phát ngôn Bộ Ngoại giao VN Lương Thanh Nghị ngày 4.12 cho hay VN vừa gửi công hàm phản đối việc TQ gần đây liên tục có những hành động sai trái, xâm phạm chủ quyền VN.

Bóp méo sự thật

Chẳng hề quá lời khi khẳng định tất cả các tuyên bố vừa nêu của ông Hồng Lỗi là hoàn toàn bóp méo sự thật. Không bóp méo sự thật sao được vì chính 2 tàu cá TQ là thủ phạm phá cáp tàu Bình Minh 02 của VN đang thăm dò địa chấn bình thường trong vùng đặc quyền kinh tế, thềm lục địa VN. Vụ việc xảy ra tại tọa độ 17o26,2’ vĩ tuyến bắc, 108o02’ kinh đông, thuộc vùng đặc quyền kinh tế thềm lục địa VN, chỉ cách đảo Cồn Cỏ (VN) khoảng 43 hải lý. Vị trí này cách 20 hải lý về phía tây so với đường trung tuyến VN – TQ. Như vậy, không hề có chuyện tàu Bình Minh 02 hoạt động tại “khu vực chồng chéo” như ông Hồng Lỗi tuyên bố. Ngược lại, tàu cá TQ xuất hiện tại khu vực này là phi pháp. Hồi năm ngoái, tàu công vụ và tàu cá TQ cũng từng có những hành động phá hoại tương tự đối với tàu Bình Minh 02 và tàu Viking 02 trên biển Đông.

Về việc thăm dò dầu khí, người phát ngôn Bộ Ngoại giao VN Lương Thanh Nghị hồi tháng 4 cũng đã khẳng định các dự án hợp tác giữa VN với đối tác nước ngoài trong lĩnh vực dầu khí hiện nay đều nằm trong vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa của VN hoàn toàn thuộc chủ quyền và quyền tài phán quốc gia của VN, phù hợp luật pháp quốc tế, đặc biệt là Công ước LHQ về luật Biển (UNCLOS).

Vì thế, tuyên bố trên của ông Hồng chẳng khác nào “vừa ăn cướp vừa la làng”. Thói quen xấu này của Bắc Kinh trên biển Đông là điều mà báo chí TQ từng thừa nhận. Hồi tháng 3, chuyên trang quân sự thuộc tờ Hoàn Cầu thời báo của Đảng Cộng sản TQ đăng bài nêu rõ những hành động gây rối của nước này trên biển Đông. Trong phần kết luận, bài viết khẳng định: “Bắc Kinh ngày càng thích gây rắc rối trên Nam Hải (tức biển Đông – NV). Không chỉ cố đạt được lợi ích mà TQ còn “tát” vào các nước láng giềng rồi quay sang cho rằng họ tự đập mặt vào tay Bắc Kinh”.

Thế giới phẫn nộ

Những hành động càn quấy của TQ trên biển Đông không chỉ khiến VN mà nhiều nước lẫn giới chuyên gia quốc tế phải lên tiếng phản đối. Ngày 13.6 năm ngoái, 2 thượng nghị sĩ Mỹ Jim Webb và James Inhofe trình dự thảo nghị quyết lên thượng viện để lên án việc TQ liên tục dùng vũ lực tại biển Đông. Dự thảo nghị quyết còn kêu gọi hướng đến giải pháp đa phương, hòa bình để xử lý các tranh chấp trên biển Đông. Mới đây, trả lời Thanh Niên về việc TQ tự trao quyền cho phép cảnh sát biển kiểm tra tàu bè tại khu vực Bắc Kinh tuyên bố chủ quyền, TS James Holmes (Trường Chiến tranh Hải quân Mỹ) khẳng định: “TQ đang tạo ra một tiền lệ nguy hiểm”. Chuyên gia Swee Lean Collin Koh, thuộc Trường Nghiên cứu quốc tế S.Rajaratnam (RSIS) ở Singapore, thì phát biểu rằng động thái trên của TQ là “nguy hiểm”. Đồng thời, ông khẳng định: “Đến nay, VN luôn cư xử hòa bình tuân theo luật pháp quốc tế”. Tương tự, Phó đô đốc (nghỉ hưu) Hideaki Kaneda, Giám đốc Viện Okazaki của Nhật Bản, vừa trình bày tham luận trước cộng đồng chuyên gia quốc tế để chỉ ra rằng Bắc Kinh là nguy cơ gây bất ổn, đe dọa an ninh hàng hải trên biển Đông.

Thực sự, TQ đang ngày càng hiếu chiến và liên tục gây rối khiến cộng đồng quốc tế lên tiếng. Thế nhưng, Tân Hoa xã ngày 6.12 dẫn lời Tổng bí thư Đảng Cộng sản TQ Tập Cận Bình vẫn khẳng định: “TQ sẽ không bao giờ chạy theo bá quyền và bành trướng”. Tuyên bố này dường như không giống như những gì Bắc Kinh đang hành động.

Trong một diễn biến khác, AFP dẫn lời phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Philippines Raul Hernandez ngày 7.12 cho biết hội nghị 4 bên, gồm nước này, Malaysia, Brunei và VN về vấn đề biển Đông sẽ bị tạm hoãn. Ban đầu, hội nghị dự kiến diễn ra vào ngày 12.12 tại Manila. Tuy nhiên, ông khẳng định các bên vẫn đang làm việc chặt chẽ cùng nhau.

Ngô Minh Trí

SỰ NGẠO NGƯỢC CỦA BẮC KINH

Ngư Chính 311 từng yểm trợ tàu cá Trung Quốc
 phá cáp tàu Viking 2 trên biển Đông hồi năm ngoái – Ảnh: China Daily
Quấy rối, làm càn nhưng lại lớn tiếng tố cáo nạn nhân là cách ứng xử của Trung Quốc, nước tự hào đang “trỗi dậy hòa bình”.

Chiều 6.12, Tân Hoa xã dẫn lời người phát ngôn Bộ Ngoại giao Trung Quốc (TQ) Hồng Lỗi ngang ngược tuyên bố: “Việt Nam (VN) nên dừng việc đơn phương phát triển dầu và khí đốt ở khu vực chồng chéo giữa hai nước trên biển Đông”. Ông Hồng còn vu cáo: “VN nên dừng quấy rối các tàu cá TQ để tạo ra bầu không khí đàm phán thiện chí”. Phát biểu trên của ông được đưa ra sau khi người phát ngôn Bộ Ngoại giao VN Lương Thanh Nghị ngày 4.12 cho hay VN vừa gửi công hàm phản đối việc TQ gần đây liên tục có những hành động sai trái, xâm phạm chủ quyền VN.

Bóp méo sự thật

Chẳng hề quá lời khi khẳng định tất cả các tuyên bố vừa nêu của ông Hồng Lỗi là hoàn toàn bóp méo sự thật. Không bóp méo sự thật sao được vì chính 2 tàu cá TQ là thủ phạm phá cáp tàu Bình Minh 02 của VN đang thăm dò địa chấn bình thường trong vùng đặc quyền kinh tế, thềm lục địa VN. Vụ việc xảy ra tại tọa độ 17o26,2’ vĩ tuyến bắc, 108o02’ kinh đông, thuộc vùng đặc quyền kinh tế thềm lục địa VN, chỉ cách đảo Cồn Cỏ (VN) khoảng 43 hải lý. Vị trí này cách 20 hải lý về phía tây so với đường trung tuyến VN – TQ. Như vậy, không hề có chuyện tàu Bình Minh 02 hoạt động tại “khu vực chồng chéo” như ông Hồng Lỗi tuyên bố. Ngược lại, tàu cá TQ xuất hiện tại khu vực này là phi pháp. Hồi năm ngoái, tàu công vụ và tàu cá TQ cũng từng có những hành động phá hoại tương tự đối với tàu Bình Minh 02 và tàu Viking 02 trên biển Đông.

Về việc thăm dò dầu khí, người phát ngôn Bộ Ngoại giao VN Lương Thanh Nghị hồi tháng 4 cũng đã khẳng định các dự án hợp tác giữa VN với đối tác nước ngoài trong lĩnh vực dầu khí hiện nay đều nằm trong vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa của VN hoàn toàn thuộc chủ quyền và quyền tài phán quốc gia của VN, phù hợp luật pháp quốc tế, đặc biệt là Công ước LHQ về luật Biển (UNCLOS).

Vì thế, tuyên bố trên của ông Hồng chẳng khác nào “vừa ăn cướp vừa la làng”. Thói quen xấu này của Bắc Kinh trên biển Đông là điều mà báo chí TQ từng thừa nhận. Hồi tháng 3, chuyên trang quân sự thuộc tờ Hoàn Cầu thời báo của Đảng Cộng sản TQ đăng bài nêu rõ những hành động gây rối của nước này trên biển Đông. Trong phần kết luận, bài viết khẳng định: “Bắc Kinh ngày càng thích gây rắc rối trên Nam Hải (tức biển Đông – NV). Không chỉ cố đạt được lợi ích mà TQ còn “tát” vào các nước láng giềng rồi quay sang cho rằng họ tự đập mặt vào tay Bắc Kinh”.

Thế giới phẫn nộ

Những hành động càn quấy của TQ trên biển Đông không chỉ khiến VN mà nhiều nước lẫn giới chuyên gia quốc tế phải lên tiếng phản đối. Ngày 13.6 năm ngoái, 2 thượng nghị sĩ Mỹ Jim Webb và James Inhofe trình dự thảo nghị quyết lên thượng viện để lên án việc TQ liên tục dùng vũ lực tại biển Đông. Dự thảo nghị quyết còn kêu gọi hướng đến giải pháp đa phương, hòa bình để xử lý các tranh chấp trên biển Đông. Mới đây, trả lời Thanh Niên về việc TQ tự trao quyền cho phép cảnh sát biển kiểm tra tàu bè tại khu vực Bắc Kinh tuyên bố chủ quyền, TS James Holmes (Trường Chiến tranh Hải quân Mỹ) khẳng định: “TQ đang tạo ra một tiền lệ nguy hiểm”. Chuyên gia Swee Lean Collin Koh, thuộc Trường Nghiên cứu quốc tế S.Rajaratnam (RSIS) ở Singapore, thì phát biểu rằng động thái trên của TQ là “nguy hiểm”. Đồng thời, ông khẳng định: “Đến nay, VN luôn cư xử hòa bình tuân theo luật pháp quốc tế”. Tương tự, Phó đô đốc (nghỉ hưu) Hideaki Kaneda, Giám đốc Viện Okazaki của Nhật Bản, vừa trình bày tham luận trước cộng đồng chuyên gia quốc tế để chỉ ra rằng Bắc Kinh là nguy cơ gây bất ổn, đe dọa an ninh hàng hải trên biển Đông.

Thực sự, TQ đang ngày càng hiếu chiến và liên tục gây rối khiến cộng đồng quốc tế lên tiếng. Thế nhưng, Tân Hoa xã ngày 6.12 dẫn lời Tổng bí thư Đảng Cộng sản TQ Tập Cận Bình vẫn khẳng định: “TQ sẽ không bao giờ chạy theo bá quyền và bành trướng”. Tuyên bố này dường như không giống như những gì Bắc Kinh đang hành động.

Trong một diễn biến khác, AFP dẫn lời phát ngôn viên Bộ Ngoại giao Philippines Raul Hernandez ngày 7.12 cho biết hội nghị 4 bên, gồm nước này, Malaysia, Brunei và VN về vấn đề biển Đông sẽ bị tạm hoãn. Ban đầu, hội nghị dự kiến diễn ra vào ngày 12.12 tại Manila. Tuy nhiên, ông khẳng định các bên vẫn đang làm việc chặt chẽ cùng nhau.

Ngô Minh Trí